Trung tâm thông tin Pháp Luân Đại Pháp

Pháp Luân Công: Cuộc sống dưới sự đàn áp

Đối với hàng chục triệu người tập luyện Pháp Luân Công ở Trung Quốc năm 1999,  sống cuộc đời theo Pháp Luân Công đã đột ngột thay đổi trong những năm gần đây, dù cho pháp môn vẫn không thay đổi.

Từ tháng 7 năm 1999, học viên Pháp Luân Công đã là nạn nhân của vi phạm nhân quyền và bị nhà cầm quyền cộng sản Trung Quốc tước đi mạng sống, nhà cầm quyền này đã chính thức đặt môn luyện tập này ngoài vòng pháp luật. Nhưng tất cả những dấu hiệu, bao gồm cả những nguồn ở Trung Quốc, đều cho thấy hàng triệu người vẫn tiếp tục tập luyện bất chấp lệnh của nhà nước cộng sản.

Các học viên Pháp Luân Công mở những áp phích ở quảng trường
Thiên An Môn, kháng nghị một cách hòa bình khi cảnh sát tiếp cận.

Cuộc sống của học viên Pháp Luân Công ở Trung Quốc vì thế vẫn tiếp tục với những đặc điểm rất khác.

Đầu tiên là, việc luyện tập Pháp Luân Công chính – các bài tập, thiền, học Pháp – đã đi vào bí mật vì bộ máy đàn áp của nhà nước. Nghĩa là bất kỳ biểu hiện ngoài công chúng nào của Pháp Luân Công, ví dụ như thực hiện các bài tập ở công viên, chắc chắn sẽ dẫn tới bắt bớ và các hậu quả có thể khá thảm khốc. Tụ tập riêng cũng như bất kỷ thảo luận trực tuyến nào cũng không được luật cho phép.

Điều này thật sự có nghĩa là các mạng lưới các quan hệ đã co lại và tiếp diễn trên hình thể khác; cộng đồng đã được định hình trên phạm vi cục bộ hơn, có thể là phạm vi cá nhân. Việc học nhóm nhỏ cũng được thực hiện theo biện pháp này.

Không nghĩ đến, một thay đổi bất ngờ là Pháp Luân Công Trung Quốc đã trở lên quốc tế hơn mặc dù nó trở lên ít công khai hơn; bây giờ cộng đồng trung tâm của các đệ tử là một cộng đồng ảo, nghĩa là một cộng đồng trực tuyến, dưới dạng của một trang web (Minhhui.org) được lưu trữ ở phương Tây. Nhưng nếu không có một nỗ lực lớn thì thậm chí khả năng đứng vững của cộng đồng này cũng không bảo đảm; chỉ để truy cập các website Pháp Luân Công cũng đòi hỏi công nghệ tinh vi, bị sự kiểm duyệt internet của đảng cộng sản.

Sự phát triển thứ hai là một chiến dịch xuất sắc nhằm cứu chữa sự áp bức và rất nhiều tác động bệnh tật của nó. Một nỗ lực dân thường tạo rất nhiều cân bằng  – và vẫn đang mở rộng – đã nổi lên nhằm đáp ứng lại những đối xử không công bằng, và thường bạo lực, đối với nhóm Pháp Luân Công.

Người dân thường đã đứng lên để làm những việc phi thường theo xu hướng này, họ đã vì nguyên tắc đạo đức mà tự đặt mình vào rủi ro ghê gớm.

Một đặc điểm của nỗ lực này liên quan tới việc cố gắng loại bỏ những tác động của những làn sóng tuyên truyền lặp lại tràn ngập, gay gắt, do chính quyền tạo ra. Các đệ tử Pháp Luân Công đã cố gắng đưa các thông tin công bằng và đáng tin cậy về môn luyên tập tới tay của những người dân. Việc này được thực hiện theo các hình thức đa dạng, ví dụ gửi thư, bí mật dán những tờ thông tin về sự thật; gửi thư điện tử; gọi điện thoại; phát tờ rơi trong các hội chợ đông người; vào những phòng chat trực tuyến, v.v.

Đặc điểm thứ hai là cố gắng phơi bày nhiều hơn những vi phạm nhân quyền rộng rãi mà chính quyền cộng sản Trung Quốc gây ra. Việc này cũng sử dụng những hình thức như trên (và thực tế thì hai nỗ lực trên thường lấn lên nhau) cũng như là tập hợp lại và phổ biến thông tin ở hải ngoại. Việc đăng chi tiết các lộng hành của cảnh sát trên các trang web quốc tế và đưa chúng vào tay của các tổ chức nhân quyền có thể có tác động ngăn chặn mạnh tại địa phương. Việc đăng tin cũng có thể xuất hiện ở các cột đèn, bảng thông báo, và hầu hết bất kỳ bề mặt tiện lợi nào tại Trung Quốc. Một giải pháp hiệu quả khác là gọi điện thoại tới các trại lao động và nhà tù, những nơi mà các vụ lộng hành nghiêm trọng nhất, và trực tiếp đối chất những kẻ chịu trách nhiệm.

(Để xem danh sách chi tiết các nỗ lực của các đệ tử Pháp Luân Công ở Trung Quốc, (xem mục “Phản đối chính đáng” )

Sự đàn áp, hoặc diệt chủng như một số người đã gọi như vậy, đang diễn ra ở Trung Quốc tuy nhiên cũng ảnh hưởng tới cuộc sống của những đệ tử Pháp Luân Công trên thế giới từ năm 1999.

Một lý do là những kẻ cầm quyền Trung Quốc đã leo thang những chiến dịch của chúng, như chúng đã làm, tới miền đất nước ngoài. Một số điệp viên Trung Quốc đã bị lộ là đã có hành động đe dọa, ngăn cản, và ép buộc những người theo Pháp Luân Công (cũng như những người ủng hộ) ở phương Tây. Những thủ đoạn nghiêm trọng như vậy đã thúc đẩy một nghị quyết của quốc hội Mỹ riêng cho vấn đề này. (xem nghị quyết ).

Các đệ tử đã thấy lốp xe ô tô của mình bị chém; nhà của họ bị phá hoại và lục soát; bị đe dọa giết và điện thoại quấy nhiễu; máy tính bị hack; và thậm chí trong một số trường hợp còn bị hành hung thân thể.

Sự kết hợp của những cuộc tấn công trực tiếp này, cùng với sự lo ngại về hạnh phúc của các học viên ở Trung Quốc, đã làm cho các học viên Pháp Luân Công ở phương Tây và các nơi khác ở châu Á chọn nhiều biện pháp rộng rãi phản ứng lại.

Theo cách nói Pháp Luân Công, giải pháp được đề cập tới một cách chung là “giảng rõ sự thật” (ví dụ nói về những gì đang xảy ra), hoặc “giảng thanh chân tướng” theo tiếng Trung Quốc.

Trong số những biện pháp nổi bật nhất có thể là một loạt các hành động sáng tạo ra công chúng. Ví dụ ở thành phố New York,  một đợt vận động nhận thức một năm với hàng trăm người tình nguyện thực hiện lại các hành động tra tấn trên vỉa hè của các tuyến phố đông người, phát báo và nhiều loại tờ rơi, diễu hành, thu thập chữ ký, ngồi thỉnh cầu, và tới xa hơn nữa tại các trường học, trong các sự kiện khác.

Chú ý là tất cả những sáng kiến như vậy đều hoàn toàn tự tài trợ, và thường được khởi đầu bởi không ai ngoài chính những người tự mình tham gia, tạo thành một cuộc vận động thực sự “của dân thường”.


Bản tiếng Anh: http://www.faluninfo.net/topic/29/